Một nguồn sức mạnh cực lớn đẩy tôi ra khỏi bạch quang của Kính Luân Hồi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi dường như nghe được tiếng gào thét không cam lòng của Huyết Ma. Cơ thể Nam Cung Phi Yến lập tức hóa thành một con Bạch Hồ vô cùng to lớn chặn lại bạch quang của Kính Luân Hồi, huyết vũ đầy trời, hướng về phía Kính Luân Hồi.

Sau đó, tôi không thấy gì nữa, cũng không nghe được gì nữa, nguồn sức mạnh nóng nảy trong cơ thể đã mất đi, nhiệt huyết trong cơ thể cũng trở nên bình tĩnh, tôi dường như lại rơi vào trong trạng thái ngủ say.

Nhưng lần này tôi tỉnh lại rất nhanh, khi mở mắt ra, tất cả mọi người đều vây quanh tôi. Tôi cố gắng đứng dậy, lảo đảo tìm kiếm bóng hình của Nam Cung Phi Yến, phát hiện ra nàng đang nằm ở một bên, mặt nàng trắng bệch, hơi thở yếu ớt.

Bộ trang phục trắng tinh của nàng đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Yến Thanh Tuyết đang ôm nàng vào trong lòng, tôi chạy tới, lại thấy Tân Nhã nằm cách đó không xa. Trang phục màu đen làm nổi bật gương mặt tái nhợt như tuyết của nàng, tóc nàng xõa ra xung quanh, không biết sống hay chết.

Tôi sững sờ, nhớ lại một màn vừa rồi, lập tức hiểu được, là Tân Nhã dùng máu của mình, Nam Cung Phi Yến dùng cơ thể của mình để đi ngăn cản Kính Luân Hồi, nhân dịp đó cứu tôi ra.

Bởi vì, Tân Nhã là Ô Nha Nữ, trước đó Phúc Duyên Trai Chủ đã nói rằng, máu của Ô Nha Nữ có thể xảy ra phản ứng gì đó với Kính Luân Hồi, có thể đưa người từ nơi này đến một không gian khác.

Nhưng tôi không hề biết rằng, vừa nãy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ, tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, quay đầu lại nhìn, thấy Phúc Duyên Trai Chủ đã gục xuống mặt đất, còn Thiên Hồ phu nhân thì lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nàng cúi đầu nhìn hắn, im lặng không nói gì.

Hơi thở Phúc Duyên Trai Chủ gấp gáp, ánh mắt dính chặt vào Thiên Hồ phu nhân, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.

Vừa rồi, đến tốt cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tôi cực kỳ nghi hoặc và khó hiểu, nhìn Phúc Duyên Trai Chủ cách đó không xa, trên mặt đất có một vũng máu tươi rất lớn, tôi nghĩ lại chuyện vừa rồi, lúc này mới chú ý tới trước ngực mình tràn đầy máu tươi, không khỏi kinh ngạc nghĩ thầm, chẳng lẽ đó là máu khi nãy tôi phun ra ư?

Tư Đồ tiên sinh chậm rãi đi tới, nói với tôi những chuyện xảy ra khi nãy, lúc nãy tôi mới bừng tỉnh hiểu ra.

Thì ra, khi tôi được Nam Cung Phi Yến cứu ra, có phun ra một ngụm máu tươi, cộng với máu của Ô Nha Nữ, thế mà lại có thể gây ra phản chế đối với Phúc Duyên Trai chủ, Kính Luân Hồi rơi xuống, Phúc Duyên Trai Chủ thiết chút nữa đã bị bạch quang của Kính Luân Hồi bắn trúng. Thế nhưng, hồn phách của hắn cũng chỉ là hồn phách của người bình thường mà thôi, cho nên hắn không có cách nào thoát khỏi uy lực của Kính Luân Hồi.

Vào thời khắc mấu chốt, Thiên Hồ phu nhân đã cứu hắn, vì thế nên mới có cục diện như bây giờ.

Tôi thở dài trong lòng, nhìn Phúc Duyên Trai Chủ và Thiên Hồ phu nhân cách đó không xa, nợ cũ hai ngàn năm, cứ để bọn họ tự tính toán với nhau đi. Tôi thầm nghĩ, Phúc Duyên Trai Chủ hiện tại có lẽ cũng không còn cái ý niệm thay trời đổi đất gì đó trong đầu nửa rồi.

Tôi đang định xoay người đi xem Tân Nhã và Nam Cung Phi Yến, lúc này lại có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện giữa sân, tôi tập trung nhìn kỹ, trong lòng nhất thời không biết nên nói gì, người xuất hiện là Dạ Ma đã lâu chưa xuất hiện.

Tôi nhớ rõ hắn lúc nào cũng la hét muốn báo thù, nhưng vào thời điểm cuối cùng mới chịu xuất hiện, hắn không thèm để ý tới bất kỳ kẻ nào, lập tức đi tới nơi tràn đầy máu tươi kia, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.

Tôi không khỏi sửng sốt, cũng theo hướng hắn nhìn tới đó, thấy vũng máu tươi kia thế mà lại chậm rãi di chuyển, Dạ Ma hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên há miệng hút, hút vũng máu tươi kia vào trong miệng.

Một sự kiện không ngờ tới xảy ra, trong vũng máu tươi kia thế mà lại phát ra giọng nói của Huyết Ma, nhưng chỉ mơ mơ hồ hồ, dường như là đang giãy dụa, kháng nghị, nhưng cũng không thể làm nên chuyện gì được cả, hiện tại, Huyết Ma đã mất đi cơ thể, đến năng lực nói một câu hoàn chỉnh còn không có, cứ thế bị Dạ Ma nuốt vào trong bụng.

Chúng tôi ngẩn người nhìn một màn này, vừa rồi thế mà không có ai phát hiện ra chuyện này, cũng may Dạ Ma xuất hiện đúng lúc, nếu không cứ thế cho Huyết Ma âm thầm chạy mất, sau đó lại bám vào trên người ai đó, thì lại vô cùng phiền toái.

Dạ Ma cắn nuốt sạch sẽ vũng máu tươi kia, trên mặt lộ ra sự hài lòng, lại vẫn im lặng không nói gì, chỉ xoay người khẽ gật đầu với tôi, sau đó lại mở hai cánh ra bay về phía bầu trời, biến mất.

Lúc này tôi mới nhớ tới một chuyện, Dạ Ma là sinh vật của bóng tối, chỉ xuất hiện vào ban đêm. Hiện tại là ban ngày, hắn có thể tới đây được đã là một việc rất khó khăn rồi, cũng không thể trách nó rời đi vội vàng như vậy, đây cũng coi như là chuyện tốt cuối cùng mà hắn làm.

Tôi gắng sức ôm lấy Tân Nhã đi đến bên cạnh Nam Cung Phi yến, không đợi tôi mở miệng, Yến Thanh Tuyết đã nói cho tôi biết rằng Tân Nhã chỉ là do bị mất máu quá nhiều nên mới thế thôi, không phải lo lắng. Ở đây có nhiều dị sĩ cao nhân như vậy, đương nhiên họ sẽ không thể trơ mắt ra đứng nhìn nàng chết, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, Tân Nhã sẽ hồi phục lại.

Nhưng mà, vào khoảnh khắc cuối cùng Nam Cung Phi Yến lại hiện ra nguyên thân, cứu tôi ra ngoài, tuy nói là có máu của Ô Nha Nữ, nhưng nàng vẫn bị trúng chiêu, may là vào lúc đó Kính Luân Hồi rơi xuống, nàng coi như là giữ được cái mệnh, nhưng hồn phách trong cơ thể lại vô cùng hỗn loạn, nguyên thần ly tán, e rằng phải tịnh dưỡng trong Ngọc Thanh Động ít lâu mới có thể trở về như trước, khôi phục thần trí.

Tôi nghe xong suýt nữa đã khóc, nhưng tốt xấu gì thì đây cũng coi như là một kết cục hoàn mỹ, ngoại trừ việc Thiên Hồ Cốc bị hy sinh không nhỏ, các thế lực khác bị tổn hại, thì phần lớn mọi người đều không sao cả.

Kiên trì đến tận lúc này, cả người tôi cũng đã hoàn toàn vô lực, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Phi Yến, nhìn Hồ Cửu Gia và những nữ nhân trong Thiên Hồ Cốc, những đại tiên Đông Bắc đang cùng nhau xử lý tàn cục, giải quyết tốt hậu quả, còn tôi thì ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.

Những Linh Giới Nhân và những người đã chết thì rất dễ xử lý, những người còn lại nếu như bằng lòng bỏ ác theo thiện thì được thả về nhà, còn nếu như tội ác tày trời, thì bị tử hình ngay tại chỗ, không bao lâu sau đã giải quyết hơn phân nửa.

Nhưng tử sĩ Đại Tần do Phúc Duyên Trai Chủ triệu hồi ra và võ sĩ bất tử của Kim Quốc thì lại khiến người ta vô cùng khó xử, chúng cũng đã thương vong hơn phân nửa, nhưng vẫn còn lại không ít người. Đội trưởng Thường tới đây hỏi tôi nên giải quyết bọn họ như thế nào, tôi ôm đầu, đầu vang lên ong ong.

Lúc này, có hai người giúp tôi giải quyết khó khăn này, một người là Tiểu Bạch, hắn có Thiên Sư Cốt. Vốn dĩ, Phúc Duyên Trai Chủ định dùng thứ này để tự mình chỉ hủy vong linh, nhưng không thể thực hiện được, lúc này, Tiểu Bạch đúng lúc có thể dùng nó để khống chết hồn phách còn sót lại trong cơ thể của những cương thi này.

Người còn lại là Y Thắng, mấy sư phụ kia của hắn đều đã bị răng rắc lúc nãy rồi, hắn chạy theo Linh Đang kia, tôi vô cùng buồn bực, sao hắn biết Linh Đang kia đang ở chỗ tôi, Y Thắng cười thần bí nói, hắn vốn cố ý để lại cho tôi, bởi vì hắn biết mình không thể bảo hộ được vật kia.

Bởi vì, thứ kia vốn dĩ là dùng để đuổi thi, hơn nữa còn là Linh Đang mà tổ sư đã từng dùng để đuổi thi. Hắn và Tiểu Bạch phối hợp với nhau, một người dùng Thiên Sư Cốt, một người dùng Linh Đang để đuổi thi, đầu tiên là đuổi mấy cương thi này chạy về dưới lòng đất, sau đó Tiểu Bạch dùng Thiên Sư Cốt để trấn an vong linh, thế mà lại có thể xử lý luôn mấy tử sĩ Đại Tần này.

Thế nhưng, mặc dù Thiên Sư Cốt có thể làm cho chúng nó triệt để hôn mê, nhưng võ sĩ bất tử của Kim Quốc lại khác với tử sĩ Đại Tần, chúng nó có linh hồn tương đối đầy đủ, không muốn ngủ say ở đây, vì thế cho nên sau khi thương lương một hồi, quyết định Tiểu Bạch và Y Thắng, còn có Gia Cát lão quỷ, dưới sự trợ giúp của Giải Trĩ Thần Quân đuổi bọn họ về lại cổ mộ.

Chúng nó cũng cam tâm tình nguyện dâng ra linh hồn bất hủ, tiến vào trong Thiên Sư Cốt, bởi vì Thiên Sư Cốt thật ra là một cái môi giới, linh hồn ở trong Thiên Sư Cốt đều sẽ đạt được tới một trình độ tinh lọc và rửa tội nhất định.

Hơn nữa, chuyện này còn có sự trợ giúp của Long bà bà, nàng nói những người này tạm thời ở trong Thiên Sư Cốt, về sau thậm chí có thể qua Tam Xóa Khẩu của nàng, bởi vì nơi đó của nàng vốn là nơi tiếp nhận những linh hồn không trọn vẹn, dưới sự tẩm bổ của Sông Vô Ưu, sớm muộn gì chúng cũng sẽ có cơ hội vào lại vòng luân hồi.

Cứ vậy, nan đề của võ sĩ bất tử Kim Quốc cũng được giải quyết, nhìn đội trưởng Thường mang vẻ mặt cực kỳ cảm kích rời đi, tâm lý của tôi cuối cùng cũng thả lỏng.

Về phần A Nam, hắn vốn bị Phúc Duyên Trai Chủ để lại bên ngoài cốc, sau đó lại bị Hướng Vũ đã truy tìm hắn hồi lâu bắt lấy, hiện tại lại bị chế trụ, nhưng cũng không nóng nảy hay cáu kỉnh gì cả, thế nhưng hắn từng là đệ tử của Long bà bà, vì thế cho nên hắn theo Long bà bà về Tam Xóa Khẩu, tiếp tục làm người hầu ở khách điếm Hoàng Tuyền của Long bà bà, tiếp tục làm người bưng trà cho mọi người.

Thật ra, đây chính là kết cục tốt nhất dành cho hắn.

Một hồi đại chiến, cứ vậy hành quân lặng lẽ. Trong quá trình này, có chuyện kinh tâm động phách, có đao quang kiếm ảnh, có chém giết thảm thiết, cũng có rất rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như, Phúc Duyên Trai Chủ và Thiên Hồ phu nhân.

Trần ai đã định, tất cả mọi người lục tục rời đi, Phúc Duyên Trai chủ đã bị Kính Luân Hồi gây thương tích, giống với Nam Cung Phi Yến, hắn cần có thời gian tịnh dưỡng mới có thể phục hồi.

Thực ra, tôi cũng không hiểu được nguyên nhân tại sao Thiên Hồ phu nhân lại đi cứu hắn, Từ Phúc của hai ngàn năm trước có thể biến thành người như ngày hôm nay, tuy rằng tâm ma đã được giải trừ, nhưng ai có thể cam đoan được rằng, ngàn năm sau, sẽ không có một Phúc Duyên Trai Chủ như vậy xuất hiện nữa chứ?

Thiên Hồ phu nhân lại cười nói, Phúc Duyên Trai Chủ đã biến mất rồi, huống chi, hiện tại hắn đã dung hợp với hồn phách của Tần Vương, thiên thu bá nghiệp đã là mây khói, cứ để hắn quay lại làm Từ Phúc trước kia đi.

Tuy rằng nàng nói thế, nhưng tôi vẫn âm thầm bĩu môi, không nói gì, trong lòng đã sớm hiểu rõ, còn không phải là vì hồn phách của Tần Thủy Hoàng đang ở trên người hắn sao? Ai, quả nhiên là chuyện xưa hai ngàn năm, tôi không phải là người trong cuộc, nhưng tôi tin rằng với sự thông tuệ của Thiên Hồ phu nhân, nàng nhất định sẽ không làm cho lịch sử tái diễn lại một lần nữa.

 

0.80286 sec| 2423.492 kb